Thứ Tư, 18 tháng 7, 2007

MÓN QUÀ CUỘC SỐNG

Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng mới 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kì lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng phải nằm trong nhà.

Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.

Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc theo con phố- con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ- từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cưả hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cưả kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành.- và chàng trai biết đó là “tình yêu từ ánh mắt đầu tiên”. Chàng trai vào cửa hàng và lại gần bàn cô gái đang ngồi. Cô gái ngẩng lên hỏi :

- Tôi có thể giúp gì được cho anh?

Cô gái mỉm cười, và đó là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

- Ơ…chàng trai lúng túng.

- Tôi muốn mua một CD…

Chàng chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không? Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Chàng gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.

Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cưả hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh.

Những chiếc CD đó, chàng đem về nhà và cất ngay vào tủ.

Anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái.

Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn.

Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói - như tất cả mọi ngày - đem về.

Vài ngày sau…

Reeeeeeeeeeeeeeng !!!

Mẹ chàng trai nhấc điện thoại :- “Alô?”

Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ òa lên khóc :

- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi…hôm qua…

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai.

Bà muốn sắp xếp lại quần áo cuả cậu, nên đã mở cửa tủ.

Bà sững người khi nhìn thấy hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận, chưa hề được mở.

Bà mẹ rất ngạc nhiên, cầm một cái lên, mở ra xem.

Bên trong lớp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi : “Chào anh, anh dễ thương lắm - Jacelyn”

Bà mẹ mở thêm một cái nữa..

Lại thêm một mảnh giấy ghi : “Chào anh, anh khoẻ không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn”

Một cái nữa, thêm nữa… trong mỗi cái CD là một mảnh giấy…..

Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở tất cả những món quà mà cuộc sống đem lại.

*****

Tôi lấy câu chuyện này từ blog của một cô gái đang chống chọi với căn bệnh ung thư. Cô khác với chàng trai rụt rè kia. Hàng ngày, cô vẫn mở cửa bình thản đón nhận cuộc sống ùa vào.

Trong một entry khác cô viết:

Đổi màu thème!

Hóa ra để nền màu đen thì nhìn mọi chữ nghĩa hình ảnh lại rõ nét hơn hẳn!

Đôi khi trong đau khổ, tăm tối, người ta mới nhìn thấy rõ được những điều tươi sáng và đẹp đẽ..

Right?

Vâng, cô đang chấp nhận thua thiệt để nhìn đời thật tươi sáng và đẹp đẽ.

Tôi đã từng muốn công khai blog của cô, để bạn bè biết đến cô nhiều hơn. Nhưng cô muốn tự mình đứng bên ô cửa sổ nhìn ra khoảng trời bao la và rộn rã bên ngoài.

Cầu mong cô bình an.

Mình copy lại từ blog của VMC. Nghị lực của cô đã giúp tôi nhìn lại chính mình cần sống sao cho phải lẽ với cuộc đời hôm nay. Cảm ơn cô gái.