Đây là lá thư mà tình cờ sáng nay mình tình cờ tìm lại được trong một đống giấy tờ cũ rích của cái thời “tám hóanh’. Híc…đọc lại nó thì..tự nhiên thấy “hóa ra thằng mình” cũng có lúc “vẫn vơ” ghê nhỉ. Lá thư này viết ngày 17/8/1990 ở Vị Thanh. Nhưng thư này viết xong thì lại…không gửi. Gần 1 tháng sau, ngày 14/9 đang nằm chèo queo ở KTX Trần Hưng Đạo giở ra xem lại và chua thêm mấy hàng nữa, sau đó mới gửi. Và cuối cùng thì…đã được người ta trả lại sau gần 4 năm.
L…yêu của Anh.
Anh không có ý định viết thư cho em! Thêm rườm rà và rắc rối cho cuộc sống! Phải không em?! Tha lỗi cho anh vì chữ viết “xấu’. Em biết rồi mà.
Anh muốn nói với em em “nhiều” và “thật nhiều” nhưng không được vì khá nhiều lý do…Chắc em còn phải bận ộn nhiều vì công việc nhà và nhiều chuyện khác nên chúng ta không thể có được những phút rảnh rỗi để có thể mà…! Anh mong mau chóng kết thúc 4 năm để có thể nhanh về quê..để có những phút nhìn em cười nói và được ở gần Em. Tuy nhiên, mọi chuyện đâu phải đơn giản như câu ngạn ngữ pháp “Muốn thì được”.
Anh cũng chẳng muốn nhắc lại những lời cầu xin tình yêu của em dành cho anh vì anh nghĩ đối với em, anh chỉ là một bóng mờ trong đêm tối. Chuyện giữa hai chúng ta, chắc chỉ mình anh “thương cảm” cho chính anh, một kiếp sinh viên nghèo với hai bàn tay trắng bước vào cuộc đời không đơn giản như trong các tiểu thuyết và những bài thơ, mặc dù đôi lúc trong mỗi tâm hồn đều cần phải mơ mộng và hy vọng.
Cả hai chúng ta đều đã lớn, trong mỗi chúng ta đều có một hòai bão riêng cho cuộc đời mình chứ đâu có thể mãi sống nhờ Cha, Mẹ được, phải không em? Em cũng có những quyết định cho tương lai của cuộc sống của mình và có thể, Em đã đang xây nó! Điều đó Anh thì làm sao biết được. Còn anh chắc em cũng biết, khả năng xin được việc làm ở gần nhà hoặc một việc gì đó ở Cần thơ là không khó nhưng Anh không muốn. Trước tiên vì trình độ chuyên môn còn có hạn và chẳng lẽ sống đơn thuần một tháng với ba, bốn chục ngàn? Còn bao nhiêu chuyện ta còn phải lo nữa chứ, chẳng lẽ mãi sống bám vào gia đình? Phải tự mình tạo dựng cho mình một tương lai của mình chứ…rồi sẽ còn một gia đình mà có thể anh sẽ là một thành viên trụ cột!? vì lẽ đó mà anh quyết định ở lại Sài Gòn 1 năm nữa để nồi thêm vào “sọ” một ít nữa, biết đâu vận may sẽ mỉm cười với anh (cũng như mình mua một tấm vé số)…và cũng biết đâu? bất hạnh cũng sẽ trút xuống đầu anh.
Điều mà anh bực bội nhất là chuyện những ông “thầy dùi” ở nhà quê chuyên môn “bàn chuyện người khác”. Chuyện cuộc đời anh, tự anh quyết định và lo liệu, ai mượn các ông ấy lo dùm? Chuyện gì anh muốn, ngay cả ba, mẹ anh cũng chẳng cấm anh được, huống chi là mấy “tay đó”. bao nhiêu đó, chắc em cũng hiểu?
TB: Đây là lần cuối cùng mà anh nói lời yêu em. Nếu em cảm thấy anh làm bận lòng em thì coi như mãi mãi…bức thư sẽ như một rễ cây si già úa tàn theo năm tháng. Nothing gona chan My Love for you!
Có vẻ văn chương quá phải không em. Con nhà văn mà!
Ký tên: (chữ ký xấu bà cố luôn. Nhưng mà nó lại theo mình đến giờ)
(những dòng viết tiếp sau gần 1 tháng)
Cuộc sống biến đổi và phát triển không ngừng, ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Theo thời gian, em cũng không còn như Cô L…. nhút nhát, bé nhỏ hồi nào và anh cũng vậy. Chúng ta đều lớn lên, trưởng thành. dẫu sao trong anh vẫn còn sống mãi những kỷ niệm thời thơ ấu và tình yêu đầu đời anh dành cho em.
(xin lỗi em vì anh viết vội)