Cái thời tụi mình học lớp 1 (ít ra cách đây cũng trên 25 năm rồi) thì chưa có chơi điện tử tới mức đột quị như bị giờ. Thời ấy, ngay cả những đứa ở chợ mỗi lần đi lao động vẫn khoái chơi cái trò “pháo tập tàng” - còn gọi là chơi “trái nổ” bằng đất sét. Thấy vậy chớ phải công phú lắm đó. Đặc biệt là chọn đất và trộn nước sao cho đất dẻo tới “độ”. nắn thành một trái tròn có vành ngoài - vành trong và đáy cân bằng….đặc biệt là miết đáy trái nổ sao cho láng, mịn và đều tay. Đứng lên gồng mình đập một cái… bốp. Tay nào có trái nổ “thủng đít’ lớn nhất thì có quyền lấy của những tay thua một miếng đất. Kết thúc cuộc chơi là thằng nào có nhiều đất thì ôm cục đất đó ‘vo đan’ phơi nắng để dành bắn giàn thun.
Một trò khác cực kỳ đã là lang thang đi bắt mấy con cào cào, châu chấu. Lựa tạng bằng nhau để chơi trò “lực sĩ đẩy cây”. Lấy cọng cỏ lông gà, xỏ hai cái đầu (chỗ hai mảnh giáp ở trên đầu hai con cào cào, châu chấu) cho hai thằng đẩy nhau. Để trên miếng giấy hoặc vẽ một vòng tròn. Bên nào bị văng ra khỏi vòng là thua. Con bồ cào (cào cào) đó thì bị tịch thu… xách về làm mồi câu cá rô.
Hôm thứ bảy rồi…đi chơi gặp mấy đứa nhỏ ở thị xã vác cần câu đi câu cá rô. Mình ghé lại chỉ tụi nó chơi cái trò này…bọn nhóc khoái hết biết. Hoá ra bị giờ dù có trò chơi điện tử nhưng mấy cái trò cũ rích của tụi mình hồi xưa vẫn còn giá trị