Híc. Chiều hôm nay đi làm dẹp được một cái bực mình của buổi sáng. Đơn giản là cô bé mà mình tưởng “một đi không trở lại” khỏi cái cơ quan này chiều nay đã ghé lại cơ quan và thông báo “em đang luyện thi cao học ở Cần Thơ. Về chơi vì ở trên kia buồn quá”. Một lý do thật đơn giản nhưng theo mình là hợp lý. Mình nhận ra rằng, dù trong một môi trường dù nó đã dành cho mình nhiều chuyện “vớ vẫn” nhưng khi quyết định rời ra xa nó thì lại nhớ. Vâng! Dù gì thì đó cũng là một phần trong cuộc sống của ta. Dù chỉ là chuyện “đã qua”. Đúng vậy không nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét