Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Dốt...không ngửi được

Đọc xong quyển Hậu Giang Ba Thắc của cố học giả Vương Hồng Sển, càng khẳng định thêm việc những năm 86-90 của thế kỷ XX là rất "ba trợn". Đã dốt mà còn...Số là lúc này nảy nòi ra một phong trào phê bình nhà thơ Tố Hữu là ngồi trong tháp ngà làm thơ, không thông hiểu địa lý, điểm nhấn là bài thơ "Bà Má Hậu Giang"!? Không ít vị đanh thép khẳng định: "Tôi đã đi khắp tỉnh Hậu Giang! Làm gì có cục đá hay hòn núi nào ở ngoài đồng mà Tố Hữu lại làm thơ tả như vậy"? Khi ấy thì tớ cũng theo phong trào này vì tớ lúc đó là SV của tỉnh Hậu Giang. Sau này ít chú vấn đề "miệt Hậu Giang" nên cũng không để ý lắm...vả lại chuyện cũ bé tí nên cũng chả nhớ mấy. Nay đọc lại mới thấy...những tay phê phán nhà thơ Tố Hữu là "dốt địa lý" thì chính những tay ấy mới thuộc dạng..."dốt đặc" (Híc....trong đó có tớ). Theo ngôn ngữ Nam Bộ mà kiểu cụ Vương dùng là "tự nhiên...mắc địt"(Ngoài Bắc gọi là đánh rắm). Hãy đọc Hậu Giang Ba Thắc của học giả Vương Hồng Sển!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét