Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

Đừng làm tổn thương thêm một đứa trẻ


Đây là bài viết được đăng trên báo Lao Động của tác giả Lê Huân. Tôi mạn phép xin được Copy vào blog của mình vì tôi đồng ý với tác giả. Mong tác giả thứ lỗi vì không liên lạc được với anh để xin phép.

Hậu vụ giải cứu em Nguyễn Thị Bình: Đừng làm tổn thương thêm một đứa trẻ

(LĐ) - Chiều muộn ngày 12.11, bà lão Hà Thị Bình (ảnh) ngân ngấn nước mắt: “Khi hay tin con trai của vợ chồng Đức-Phương đã bỏ học, đóng cửa không tiếp xúc với ai, lòng tôi nhói đau. Tôi mới nói với mấy vị cán bộ phụ nữ và chính quyền phường, hãy giúp đỡ cháu. Đó là trách nhiệm của các vị. Cháu không có tội. Tôi cũng bị dằn vặt, nếu cứu được một người lại làm tổn thương thêm một người… thì rách việc quá” - bà cụ nói trong tiếng thở dài.

Bà kể cho tôi hay rằng, thấy cháu Bình, một đứa trẻ bị đánh đập như vậy, bà thấy thương và nghĩ phải cứu cháu ra khỏi gia đình nhà này. Bà không nghĩ vụ việc lại ầm ĩ đến như vậy. “Lúc đầu tôi chỉ kể cho một ông công tác ở Thông tấn xã nghe, ông ấy theo tôi lên tận trang trại để xem rõ thực hư. Thế rồi, sau đó báo nào cũng đăng, đâu đâu cũng thấy viết về em Bình. Đúng là hành vi của vợ chồng Đức-Phương cần phải lên án, nhưng bây giờ vợ chồng họ đang bị tạm giam thì người hứng chịu mọi búa rìu của dư luận lại là chính con trai của họ - cháu đang học lớp 11 trường L.T.V” - bà Bình tâm sự.

Ở độ tuổi này, cháu đã cảm nhận, ý thức được áp lực của dư luận. Cho dù bạn bè cháu không lời ra tiếng vào, nhưng sự lạnh lùng của bạn bè cũng đủ để cháu bé 17 tuổi… biết mình là ai.

Một ông cụ lặng lẽ nhìn chúng tôi khi hỏi thăm ngõ vào nhà bà Bình. Ông cụ kiên nhẫn chờ chúng tôi ở đầu ngõ - dù chỉ để nói được đôi lời rằng sự việc của cháu Bình đã qua, vết thương tâm hồn của cháu cũng tạm lành dần bởi sự chia sẻ của mọi người. Vấn đề đặt ra là làm sao để trong xã hội sẽ không còn một lần phải nhói đau trước nỗi đau của những đứa trẻ bất hạnh.

Chính quyền các cấp không thể thể hiện trách nhiệm từ thái cực này sang thái cực khác, từ chỗ “không biết em Bình bị hành hạ ngần ấy năm trời” đến chỗ… thể hiện quan tâm quá mức. Còn một đứa trẻ khác lại đang rơi vào sự hụt hẫng mà vết thương tâm hồn đau không kém thân thể em Bình bị hành hạ - đó là con trai của vợ chồng chủ quán phở. Tôi thấy, trách nhiệm của báo chí hãy làm sao đừng để dư luận làm tổn thương một đứa trẻ vô tội.

Ông cụ còn cho biết thêm, hàng xóm của cháu cũng không dám đến chia sẻ với cháu… vì những lời nói bóng gió đầy ác ý của một số người quá khích. “Tôi rất mừng khi biết cháu chỉ nghỉ học có hai ngày. Ban giám hiệu nhà trường, giáo viên chủ nhiệm sẽ là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho cháu”. Ông cụ nhờ tôi chuyển đến ban giám hiệu trường L.T.V lời đề nghị chân thành đó.

Lê Huân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét