Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Hòang Sa và Trường Sa là máu thịt của Việt Nam


(Coppy từ Blog của HoLanHuong - xin lỗi vì chưa xin phép bạn! Nhưng vì Hòang Sa và Trường Sa của chúng ta chắc bạn sẽ thông cảm)

biểu dương lực lượng

7 giờ 30 sáng tôi đã luẩn quẩn gần nhà văn hoá thanh niên ở Phạm Ngọc Thạch- Duy Tân cũ- chưa thấy ai, vào quán bà miến chửi gần nhà thờ Đức bà , hôm nay bà ấy chập mạch nên không chửi như mọi ngày.

Ăn xong kêu tài xế đổ tôi xuống Diamond Plaza, và dặn nó chạy biến đi, nếu có gì tôi sẽ nhảy xe ôm tẩu thoát.

Quần soóc áo thun, áo khoác, không mang túi, đồ chơi cho hết vào túi áo khoác, bóp thuốc huyết áp, thuốc trợ tim, thuốc cấp cứu, thuốc` xuyễn đeo lủng lẳng ngay thắt lưng- giầy thể thao cột chặt dây. Tôi sẵn sang để gia nhập cuộc biểu tình chống Tàu Khựa.

Đi một vòng thấy mọi người tản mát từng nhóm, và có nhóm đứng bên NVHTN bị đuổi đi, tôi lề mề chậm lại, anh áo xanh mời tôi đi qua nhanh. Thôi chưa có gì thì đi uống cà phê sang cho sướng cái thân đã, vòng diamond plaza, tôi chợt thấy Tuấn Khanh đang ngồi đó, sẵn hết bàn, tôi khịa vào ngồi chung, có anh Trịnh Cung, anh Dũng, thế là có tụ để ngồi chờ thời. Một tẹo sau có anh Hưng nhà văn cùng vợ, rồi lại vợ chồng Linh- Nhiên ghé tới. Tôi cảm giác lo lắng liệu họ có cho chúng tôi bày tỏ hay không? Hay là sẽ đàn áp? Cả nhóm ngồi không yên, hết người này chạy đi nghe ngóng đến lượt người khác chạy đi.

Đúng 9 giờ 10 phút tất cả chúng tôi đồng loạt đứng lên đi ra phía cổng LSQ TQ, công an đông dần lên, mật vụ, quân phục đứng khắp ngã tư. Chúng tôi thẳng tiến kéo nhau nhập thành đoàn vào vị trí. Các em thanh niên- sinh viên mở khẩu hiệu, biểu ngữ, biếm hoạ, hang ngũ bắt đầu chỉnh tề. Tiếng hô vang “trả lại Hoàng Sa” “Trả lại Trường sa” vang lên hừng hực khí thế, “Hoàng sa, trường sa là của Việt nam” “Đả đảo bọn Trung Quốc” “Việt nam muôn năm” và bản nhạc Tiến quân ca vang lên hào hung. Trái tim của từng người nơi này rung lên niềm tự hào con dân nước Việt. Chúng tôi tất thảy đều căm phẫn bọn cầm quyền Bắc Kinh, sự căm phẫn được thoát ra từng lời hô khảu hiệu, từng lời hát thúc giục lên đường chống lại bọn xâm lăng. Ai dám coi thường dân Việt mình hèn nhát, ai dám khinh dể dân Việt mình dễ bị “bọn xấu kích động”???, Tình cảm thiêng liêng với Tổ quốc dâng trào lên trong từng con tim khối óc của mỗi người hiện diện nơi đây! Chủ nhâncủa những chiếc xe đi qua trước mặt chúng tôi cũng vung tay cùng hô khẩu hiệu chống lại bọn cầm quyền Trung Quốc. Và công an thúc giục họ đi qua cho nhanh, họ còn cố ngoái đầu lại ủng hộ chúng tôi bằng những nắm tay giơ lên khích lệ.

Hơn hai giờ trôi qua trong không khí bừng bừng căm giận, tôi biết ai cũng khan tiếng, khát nước- Nhờ người bạn mới quen Lan Anh cầm tiền mua mấy thùng nước cho anh em. Nước về đến nơi, tôi ra bưng vào thì mấy anh công an cảnh phục ngăn tôi lại-không cho đem vào- Tôi bực mình vặc lại, “người ta đứng nắng thế kia lý do gì không cho mang?” Anh ta trả lời: “ Lệnh cấp trên cấm cho mang nước suối vào đấy!” Tôi bảo “ Tôi mở thùng cho anh xem , đó chỉ là nước suối thôi mà!” “Không được!” mặt anh ta lạnh tanh. Tôi bưng ngay mấy thùng nước suối bỏ ngay chân mấy anh công an, mở tung ra hết , và chạy vào gọi mọi người “ ai khát thì ra ngay chân công an lấy nước suối” – trong vòng vài phút- mấy thùng nước suối sạch trơn, không còn chai nào. Nghĩ thật bực, họ định dùng cái trò cấm vận thế này để bắt buộc chúng tôi giải tán sớm chăng? Vì Khát? Vì đói ?

Hễ ai ra khỏi vùng tập trung, lập tức sẽ bị đứng ngoài, không thể trở vào được nữa, chúng tôi đành nhịn đái mặc dù vừa được nạp nước vào. “ Một tấc không đi, một ly không rời”. Mấy bác Thành Đoàn chạy qua chạy lại thuyết phục bà con vào hội trường NVHTN để họp, nhưng tất cả không đồng ý- quyết bám trụ. Họ-mấy người thường phục- ra bảo anh em vào đi sẽ gặp lãnh đạo thành phố. Nhưng anh em bảo nếu lãnh đạo đến hãy ra gặp họ ngay đây!

Cuối cùng ông Thành Tài xuất hiện phía bên kia đường, đám đông ồ lên và tiếng hô đả đảo Trung quốc liên tục vang lên.Một nhóm người được cử sang thương thuyết để mời anh em về NVHTN tiếp tục, tất cả chỉ cử đại diện đi còn lại vẫn tiếp tục chiến đấu- đồng hồ đã chỉ 12 h25 trưa.

Sang đến NVHTN, mọi người bắt đầu chất vấn Ông Tài sau khi nghe ông nói. Khoảng hơn 20 phút sau thì tất cả kéo qua NVHTN, khán phòng đông kín chỗ, Sau những lời phân trần của người có nhiệm vụ, hàng chục, hàng chục cánh tay giơ lên xin được quyền nói, và lãnh đạo hứa vài điều, thanh niên không tin, thanh niên đòi phải có hành động định hướng cụ thể. Nhà nước phải mạnh tay để giải quyết chuyện mất nước mất người do Trung quốc gây ra.

Một câu trả lời “ Biểu tình sẽ làm ách tắc giao thông, cản trở bà con đi lại” thì câu hỏi do một bạn thanh niên nêu lên “Mất nước rồi thì sẽ ra sao? Một cuộc biểu tình gây tiếng vang mất một ngày đường đi thì có nghĩa gì?”

Cuối cùng thì họ yêu cầu giải tán vì hội trường còn dùng biểu diễn việc khác- vẫn là cái trò hứa và hứa, hứa hơn 30 năm, đất vẫn mất, mà không biết có đòi lại được không?

Dân tộc ta không để ai khinh dể chúng ta được ! Chúng ta sẽ tiếp tục tuần hành đòi lại giang sơn của cha ông ta để lại. Không ai có quyền cấm người dân tỏ lòng yêu nước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét